Nhún nát lỗ đít lão sếp cu to trên xe hơi

Nhún nát lỗ đít lão sếp cu to trên xe hơi

Nhún nát lỗ đít lão sếp cu to trên xe hơi

Nam gỡ tay, bình thản: “Tao không làm gì, Thư tự tìm tao thôi, mày không tin thì tự tìm hiểu.” Hoàng đẩy mạnh Nam vào tường, “Tao cấm mày động vào vợ tao, mày nghe rõ chưa,” rồi bỏ đi, lòng sôi sục như ngọn lửa bị gió lạnh thổi bùng. Cô nhìn bé Ngọc ngủ yên, lòng đau như cắt, “Mình phải làm gì để bảo vệ gia đình nhỏ này đây?”

Hoàng đẩy cửa về, thấy Thư cầm điện thoại, mặt tái nhợt, anh hỏi: “Vợ, ai nhắn mà em hoảng vậy?” Thư vội giấu điện thoại sau lưng, “Dạ, tin rác thôi, không có gì,” nhưng giọng run, mắt tránh nhìn anh. Sáng sớm, gió lạnh cuối ngày lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi ẩm từ cơn mưa đêm còn đọng trên hiên nhà. Hoàng bước tới, ôm cô từ sau, hơi thở anh phả vào tóc cô, “Vợ, anh không thích em giấu anh, nói thật đi, chuyện gì đang xảy ra?” Thư cứng người, mùi nước hoa quen thuộc của anh làm cô muốn khóc, “Dạ, không có gì, anh đừng lo,” nhưng mắt cô nhòa nước, lòng giằng xé: “Nói thật thì sợ mất anh, giấu thì không yên, mình phải làm sao?” Hoàng buông cô, lấy áo khoác, giọng lạnh: “Anh ra ngoài chút, em nghỉ đi,” rồi bước ra cửa, không ngoảnh lại.